01. Đêm Ra Đi – 29 Tháng 4, 1975. Bến Bạch Đằng, Sài Gòn.

01. Đêm ra đi – 29 tháng 4, 1975. Bến Bạch Đằng, Sài Gòn.

Bốn mươi năm nhớ quê nhà, 1
Nơi mà tôi vẫn gọi là quê hương.
Bây giờ tóc đã phong sương,
Vẫn còn vất vã lắm thương cuộc đời.

Năm tôi thoát chạy đến nơi, 5
Tuổi tôi chỉ mới trong ngoài hai lăm.
Bây giờ thì đã sáu lăm,
Quãng đường còn lại như tằm hết tơ.

Bảy mươi lăm đó là năm, 9
Tháng Tư hai chín âm thầm ra đi.
Bạch Đằng đêm tối mấy khi,
HQ 11 thầm thì nhổ neo.

Trên tàu ai cũng nhìn theo, 13
Lá cờ độc lập còn treo trên bờ.
Mọi người hồi hợp đợi chờ,
Sao cho tàu được đến bờ tự do.

Trên tàu thủy thủ chỉ lo, 17
Tuân theo hạm trưởng San lo lái tàu.
Âm thầm lướt sóng cho mau,
Để ra hải khẩu Vũng Tàu gặp nhau.

Thế thì đến sáng hôm sau, 21
Nghe tin chính phủ sẽ mau đầu hàng.
Tháng Tư ngày cuối 75,
Miền Nam độc lập trở thành sử xanh.

Tôi đây tổng thống Dương Minh, 25
Kêu gọi toàn thể chiến binh cộng hòa.
Hãy nên bỏ súng cầu hòa,
Vì quân miền Bắc đã òa vào Nam.

Thôi rồi ước vọng đã tan, 29
Năm năm quân ngũ có mang được gì?
Chỉ còn có tấm thẻ bài,
Với bộ quân phục hình hài hải quân.#

Similar Posts