05. Vào Trại Tị Nạn Indiantown Gap

05. Vào trại tị nạn Indiantown Gap, Lebanon, PA.

Barracks này của nhà binh, 145
Họ dành để tạm cho mình trú thân.
Barracks thì có hai tầng,
Đi lên đi xuống phải cần cầu thang.

Vệ sinh phòng tắm một bên, 149
Nằm trong tầng dưới phía bên mặt đường.
Cửa ra vô sát bên đường,
Mổi khi lên xuống phải nhường cầu thang.

Vệ sinh phòng tắm xài chung, 153
Những “sink” rửa mặt cũng cùng một nơi.
Muốn tắm thì phải theo giờ,
Giờ nam giờ nữ có tờ giấy biên.

Mổi giờ thì phải thay phiên, 157
Giặt đồ tắm rửa liên miên tối ngày.
Lúc nào phòng cũng chật đầy,
Là nơi tập hợp tao mày với nhau.

Cuộc sống trở lại bình thường, 161I
Ít ra cũng được ngủ giường mổi đêm.
Người ra kẻ lại liên miên,
Con nít chạy giỡn hồn nhiên yêu đời.

Giống như thời ở đảo Guam, 165
Mổi ngày ba bữa rủ nhau xếp hàng.
Ồn ào thứ nhất đám trai,
Bạn bè trò chuyện, gái trai lén nhìn.

Cảm tình chớm nở cảm tình, 169
Trẻ già, trai gái, hữu tình muốn quen.
Cô kia má đỏ môi hồng,
Cho tôi hỏi thử có chồng hay chưa?

Có chồng nhưng vẫn như chưa, 173
Chồng em mê nhậu nên chưa muốn về.
Con em hai đứa bế bồng,
Mẹ chồng bên cạnh đừng hòng dê em.

Bởi vì biết chút tiếng Anh, 177
Vấn đề giao thiệp cũng rành sơ sơ.
Độc thân vã lại không con,
Tình nguyện thông dịch để còn giúp nhau.

Tuần sau “sếp” nói với tôi, 181
Dọn lên đây ở để tôi dễ nhờ.
Khi nào thông dịch tôi cần,
Nếu không anh nhận thêm phần mailman.

Sáng lên, đêm lại, ngày qua, 185
Thế mà 4 tháng người ra trại nhiều.
Độc thân chỉ biết một điều,
Rong chơi cho đã sống liều bản thân.

Gia đình thì phải bon chon, 189
Phải rời sớm trại để con học hành.
Độc thân còn trẻ không mành,
Đi sau, đi trước, chậm nhanh cũng thừa.

Đầu mùa trời thổi gió Thu, 193
Mặt trời ngủ sớm biết Thu sắp về.
Sương mai đã thấy bên lề,
Mang đôi giầy củ, biết về nơi mô?

Hôm nay người Mỹ mang vô, 197
Áo len áo ấm thật vô số nhiều.
Có điều cở lớn thì nhiều,
May ra chị bạn biết điều lấy cho.

Bao nhiêu suy nghĩ đắn đo, 201
Só nên nhận việc họ lo cho mình?
Busboy công việc của mình,
Mình đâu là hạng tài tình về xe.

Busboy không phải xe lơ, 205
Mà là dọn sạch dĩa dơ trên bàn.
Sau khi khách lại xắp hàng,
Dĩa dơ dọn xuống phần bàn của anh.

Đây là công việc nhà hàng, 209
Buffet dọn sẳn khách hàng tự lo.
Khách hàng ăn uống cho no,
Ăn cho đầy bụng sau lo trả tiền.

Nghe xong thì chịu nhận liền, 213
Dễ gì có việc lấy tiền nuôi thân.
Tuần sau họ gọi đến mình,
Mục sư cần có một hình của tôi.

Bởi vì họ chỉ muốn coi, 217
Tay chân mắt mủi dễ coi thế nào?
Trong lòng bổng thấy xôn xao,
Biết mình coi được, nhưng sao thấy buồn.

Phải cần ăn mặc cho tân, 221
Quần tây, áo ấm, đôi chân mang giầy.
Thấy mình họ mới nói ngay,
Trông anh bảnh lắm hôm nay chụp hình.

Tuần sau khi đã thấy hình, 225
Họ mới cho biết là mình được đi.
Mục sư muốn biết rỏ ràng,
Làm sao anh biết tên làng chúng tôi?

Thật ra chỉ biết vậy thôi, 229
Có bà người Mỹ giúp tôi việc làm.
Bà ta quen biết tiệm này,
Nhà hàng bà nói chổ này rất ngon.#

Similar Posts