Cac Ba Me Ngheo Cam Ranh Beach

Truyện Mẹ Việt Nam

1 Tôi có trăm đứa con giống Rồng Tiên.
Sau bốn ngàn năm máu lữa triền miên,
Tôi còn sót lại 96 triệu đứa.
Vài triệu đứa ra đi chịu thất hứa.

2. Nhớ thời xưa khi tôi còn con gái,
Thằng chệt Tàu xâm chiếm cưởng hôn tôi.
Hai con tôi Trắc, Nhị nổi thiên lôi,
Quyết sống chết cởi voi rừng đánh chệt. (40 AD)

3. Thân con gái làm sao mà chống được;
Lũ Hán Tàu, toàn mặc ngựa đầu trâu.
Hơn ba năm cầm cự cũng khá lâu,
Tàu đông quá, con tôi đành tuẫn tiết. (43 AD)

4. Ngô Quyền là đứa con trai tâm huyết,
Dù ngàn năm nó vẫn quyết trả thù.
Sông Bạch Đằng sẽ chôn chệt thật sâu, (938 AD)
Dưới tay nó tụi chệt Tàu sẽ sợ.

5. Lũ Hán Tàu với ngàn năm đô hộ, (111 BC – 938 AD)
Ép Mẹ đây lấy thằng chệt làm chồng.
Sau chệt Tàu lại đến mấy thằng Tây, (1857-1954)
Chúng thay nhau dày vò thân xác Mẹ.

6. Sau Thế Chiến II, tưởng đâu thoát nạn,
Rồi thằng Tây lại trơ trẻn trở về. (1946-1954)
Đuổi nó đi nhưng nó vẫn khinh chê,
Mẹ nổi giận quyết sống còn với nó.

7. Điện Biên Phủ quyết dạy thằng chó chết,
Mẹ bao vây pháo kích chúng liên miên.
Thằng Pháp thua nên tên Mỹ nhảy vô; (May 7, 1954)
Năm ’54 xé Mẹ thành hai mảnh. (July 20, 1954)

8. Đứa ngoài Bắc thì thiếu ăn thiếu mặc,
Nhưng tối về Bác dặn nhớ rình nhau.
Đứa trong Nam biết đùm bọc lẫn nhau,
Nên cuối tuần thì xi nê đá bóng.

9. Nhưng đời Mẹ gặp toàn điều bất hạnh,
Hòa bình đâu chỉ tạm được vài năm.
Lệnh Bác Hồ, đồng chí gởi vô Nam,
“Phải cố chiếm Miền Nam cho bằng được.”

10. Năm ’75 thân Mẹ được khâu lại. (April 30, 1975)
Giải phóng sao có đứa khóc đứa cười?
Đứa ngoài Bắc vô Nam để kiếm chác,
Đứa trong Nam thoát xác chạy ra khơi.

11. Mẹ hỏi con, “Bao đứa chết ngoài khơi? (Boat People 1978-1990)
Bao đứa mất trong rừng sâu nước độc?
Bao nhiêu đứa bị hải tặc cưỡng hiếp?
Bao nhiêu đứa phải cho cá ăn thây?”

12. Mẹ đớn đao chỉ vì con đau đớn,
Vượt biển khơi để được sống tự do.
Không bao lâu nay con lại âu lo,
Tụi chó chết giờ qua đây đánh phá.

13. Đàm Vĩnh Hưng chỉ là thằng tiểu tốt,
Dốt nát đầu phải đi hát kiếm ăn.
Đảng lăng xê dùng hắn để quốc doanh,
Qua Mỹ hát chỉ để ru ngủ trẻ.

14. Việt kiều trẻ dảy đầy đứa ngu dại,
Đầy Cali và đầy cả Phila.
Hắn qua đây sẽ bị hét với la,
Việt quốc gia thiếu gì người giữ lữa.

15. Ca nô Đàm chỉ là tên hát mướn,
Không ma mời thì nó hát cho ai?
Chống bầu show là một đá giết hai,
Chiến thuật ấy không bao giờ sai lạc.

Vết Thương Xưa Chưa Lành

16. Ca nô Đàm sao lâu rồi không thấy,
Vắng Bolsa và vắng cả Phila.
Mở chai beer cùng con mực nướng ra,
Nhưng bổng nghe Trí Quang vừa viên tịch. (Nov. 8, 2019)

17. Dân cư mạng đã bắt đầu rục rịch,
Đủ mọi điều thiên hạ viết ra vô.
Người Ki Tô đa số còn mến Ngô,
Ghét Trí Quang là Việt gian đầu trọc.

18. Đứa hoài Ngô thì nói ngang nói dọc,
Chưởi Trí Quang và thâm độc đủ điều.
Đến nổi ngài Quảng Đức phải tự thiêu, (June 11, 1963)
Đứa Ki Tô thì nói là thiêu sống.

19. Đứa Phật giáo thì A Di Đà Phật,
Để quả tim là sự thật thiêng linh.
Ngài tự thiêu không cần phải thanh minh,
Kẻ không thấy thì thưa cha lạy Chúa.

20. Mẹ thấy con mang hai ngài lên mạng,
Đem Chúa Trời và Đức Phật choảng nhau.
Hơn thua nhau vì muốn biết vàng thau,
Như đá bóng xem ai thua ai thắng?

21. Vừa đá xong thì Đắc Lộ la mắng,
“Không có tui chữ quốc ngữ ra mô!”
“Nhờ có tui ngươi mới biết Ki Tô.”
Tui vào trước mở đường thực dân Pháp. (1619-1630 & 1640-1646)

22. Nhờ Đắc Lộ con được thêm trình độ?
“O – U – I” là bài học đầu lòng.
Chẳng bao lâu không còn biết cha ông,
Hết Mô Phật con nghiên mình lạy Chúa.

23. Thực dân Pháp muốn con thành trâu ngựa,
Nên cố tình đô hộ Mẹ thật lâu.
Gần trăm năm nhẫn nhịn chẳng đến đâu, (1857-1954)
Nên Mẹ bảo Việt Minh đá đít chúng.

24. Nhưng tụi Pháp chúng vốn loài dã thú,
Mặc dù thua chúng vẫn muốn dây dưa.
Mang vô Nam với gần triệu tín đồ, (1954-1955)
Cùng Bảo Đại, con chiên, gia đình Diệm.

25. Một năm sau Diệm Ngô liền kiếm chuyện,
Truất phế Vua và đuổi Pháp về Tây. (1955)
Tự cho mình Tống Thống ngự trên mây, (1955-1963)
Mặc miền Bắc để cho Hồ cai trị.

26. Nhưng đời Mẹ gặp toàn điều bất hạnh,
Hòa bình đâu chỉ tạm được vài năm.
Lệnh Bác Hồ, đồng chí gởi vô Nam,
“Phải cố chiếm Miền Nam cho bằng được.”

27. Năm ’75 thân Mẹ được khâu lại. (April 30, 1975)
Giải phóng sao có đứa khóc đứa cười?
Đứa ngoài Bắc vô Nam để kiếm chác;
Đứa trong Nam thoát xát chạy ra khơi.

28. Mẹ hỏi con, “Bao đứa chết ngoài khơi?
Bao đứa mất trong rừng sâu nước độc?
Bao nhiêu đứa bị hải tặc cưỡng hiếp?
Bao nhiêu đứa phải cho cá ăn thây?”

Các Con Phải Tự Cứu Mình

29. Mẹ buồn chỉ biết bó tay,
Các con còn “sủa” như bầy chó hoang.
Chỉ vì tín ngưỡng của con,
Vẫn còn sùng bái giáo hoàng Roma.

30. Ghét thương xét lại lòng ta,
Dù rằng khác họ tuy xa mà gần.
Đồng hương nên thật ân cần,
Amen, Mô Phật, mộ phần Việt Nam.

31. Hay là số phận an bài,
Lý, Trần, Lê, Nguyễn, có ngày thành Xi.
Nếu không thức tỉnh tức thì,
Việt Nam xóa sổ còn gì con ơi.

32. Ngày xưa chống cộng bằng bom,
Ngày nay chống cộng bằng mồm bằng loa.
Khi nào hắn đến Phila,
Mau đem biểu ngữ chưởi cha thằng hề.

33. Trải qua một cuộc bể dâu,
Những điều trông thấy mà đau đớn lòng. (Kiều)
Độc lập hơn bốn mươi năm,
Sao ông nhà nước còn nằm với Hoa?

34. Giặc Tàu đã chiếm tới lề,
Sao ông còn ngũ mải mê chốn nào.
Việt Nam tỉnh lại cho mau,
Nâng cao dân trí cùng nhau giữ nhà.

35. Trước kia dại dột vô minh,
Chỉ vì không biết Lenin trá hình.
Nhưng nay đã biết thật tình,
Dứt ngay chế độ bất bình với dân.

36. Dân Việt là dân hào hùng,
Bao nhiêu thử thách ta cùng đứng lên.
Đuổi Tây, chống Mỹ, đánh Tàu,
Nhưng đừng dại dột đánh nhau suốt đời.

37. Triệu người dân Việt như tôi,
Mong sao dân chủ để tôi được về.
Mất cha mất mẹ đã lâu,
Nếu quê hương mất làm trâu suốt đời.

Mẹ Việt Nam
April 30, 2020

Ngẫm Thay Muôn Sự Tại Trời

Đã mang lấy nghiệp vào thân
Cũng đừng trách lẫn trời gần trời xa
Thiện căn ở tại lòng ta
Chữ tâm kia mới bằng ba chữ tài

Lời quê chắp nhặt dông dài
Mua vui cũng được một vài trống canh.

(Kiều – Nguyễn Du)